About Me

My photo
Đây là trang lời nói chân thật, từ trái tim, cứ nói thật, sống thật. Không gì hạnh phúc cho bằng khi chúng ta sống thật lòng.

Tuesday 28 March 2017

Lỗi tại tôi

"Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm" Tôi đã đọc bài thơ từ trên mạng ngày nào, nghe mà nhục cho một dân tộc. Hơn 40 năm giải phóng đất nước rồi, nhiệm vụ của mỗi công dân là phát triển và bảo vệ đất nước. Nhưng đáng thương cho một dân tộc vân ngậm ngùi làm nộ lệ cho kẻ ngoại ban. Các bạn trẻ ơi, hay thức tỉnh đi. Các bạn đã có một đất nước thống nhất rồi đấy, hãy cùng nhau bảo vệ, cùng nhau làm tốt hơn. Việt Nam không phải là bải rát của Tàu cộng. Cũng không phải là nơi để họ lấn át người dân. Nhưng sau chỉ có một ích người lên tiếng bên vực… còn bao nhiêu triệu người khác thì sau? Các bạn đến trường, câu nằm lòng mà ai cũng nhớ "yêu đất nước, yêu đồng bào". Tự hỏi xem các bạn đã yêu nước như thế nào để Tàu cộng chiếm lãnh thổ, yêu đồng bào- để dân Trung Quốc hiếp đáp, tàn nhẫn với dân. Vận nước Việt còn nhiều u ám, người dân nghèo thì không có phương tiện về thông tin, kẽ khá khá thì bận rộng với những nhịp sống điện tử tân tiến, còn người sang trọng thì chỉ biết ăn chơi và làm sau cho có tiền nhiều hơn nữa. Cho nên, dù có nhiều tài liệu, thông tin thì cũng một chiều. Người Việt trong nước nên thức tỉnh, hay cùng nhau làm cho đất nước của bạn trở nên tốt thêm. Hay tin vào bản thân, không nên trông cậy và ảo tưởng vào những người Việt Hãi Ngoại, họ không thể giúp gì hơn ngoài tài chánh, tin tức. Người dân trong nước mới thực thụ là sức mạnh của cao trào dân chủ. Dân chủ không phải tự nhiên mà có, không phải những lãnh tụ tạo ra. Mà là từ sự đồng lòng của mọi người dân. Các bạn không thể đổi lỗi hết cho những kẽ cầm đầu tham nhũng, cướp bóc người dân. Không đổ lỗi hết cho những người lãnh tụ bán nước cho Tàu cộng. Người có lỗi lớn nhất chính là quí vị, những nhà tiến/thạc sĩ học, những nhà tu hành- là những người trí thức, học sâu (xin đừng nói nhà tu không đụng ̣đến chính trị- việc nước là của toàn dân!) Tôi buồn cười cho những người gọi là nhà tranh đấu. Mộ̀t số người đứng lên ôn ào, rồi cuối cùng thì cũng định cư tại những xứ sở khác, rồi tiếp tục gọi là tranh đấu mạng. Ở quốc nội vừa có một nhén lửa tranh đấu nhỏ nhoi thì đồng bào Hãi Ngoại đã cứu vớt họ sang nước ngoại. Vậy thử hỏi chừng nào mới có ánh lửa cùng cháy to được. Nếu là người thực sự yêu nước tôi khuyên các nhà tranh đấu. Hay đứng lên với đôi chân của mình. Đừng chốn chui như những nhà tranh đấu cuội. Đất Việt đang cần những người anh hùng như các bạn- Những người tranh đấu cho đất nước tốt hơn là những người hết sức văn minh. Hay cùng nhau lên tiếng cho thế hệ sau được tốt hơn. Bạn đang còn nước, hàng triệu dân đang còn nước, đừng để một thiểu số người làm mất nước bạn nhé. Đừng trông cậy vào ai hết, vững tin, đất Việt đang cần bạn đó...

No comments:

Post a Comment