About Me

My photo
Đây là trang lời nói chân thật, từ trái tim, cứ nói thật, sống thật. Không gì hạnh phúc cho bằng khi chúng ta sống thật lòng.

Wednesday 29 August 2012

Một vòng tròn


Thằng Tuấn chạy ùm vào nhà, không nói, không rằng..
Tuấn vốn là đứa bé dễ thương, học giỏi, ngoan nên ai ai cũng yêu bé. Cứ mỗi lần đi học về bé thương xà vào lòng mẹ, chào hỏi thật lâu bé mới đi chơi, Nhưng hôm này cả nhà ai ai cũng ngạc nhiên, lo lắng, không hiểu chuyện gì xảy ra cho con đây?

“Có chuyện gì vậy hả con?”, Bà Mẹ nhỏ giọng lo âu hỏi.

Ô kìa thằng bé ngồi dưới đất ở góc giường, bà mẹ đau lòng quá, nhưng vẫn cố tươi cười với con. Bà hỏi bé yêu của mẹ, bà vỗ về thằng bé, chuyện gì? kể cho mẹ xem. Có mẹ đây còn cứ yên tâm nhé.
Bà mẹ cố nói vu vơ hết chuyện này sang chuyện khác, song cuối cùng thằng bé cũng chịệu kể với mẹ,

“Mẹ biết không, hôm nay sau khi đi học về con chứng kiến một cảnh ghê gớm lắm”
“Chuyện thế nào vậy con”, Mẹ lo âu, nôn nóng hỏi
“Con thấy một chú công an rượt một người chạy xe và nắm áo người ta ném xuống đường, máu me kiếp quá.”, “Làm gì thì làm người ta cũng là con người mà” thắng bé thêm.

Có lẽ hình ảnh của những chú công an mà thằng bé mơ ước là những người dũng cảm ,thẳng thắn, Có lẽ giấc mơ của Tuấn trở thành chú Công an bị tan mất. ..

Biết an ủi con sao, đó là những sinh hoạt thường ngày trong cuộc sống hiện tại, những cảnh đó đối với tuổi đời bà thì đã chứng kiến quá nhiều rồi xem ra cũng tẻ nhạt, Ai ai cũng bất mãng, không ai nói và làm gì được kéo theo là những sự lạnh lùng đối  sử của người với người.
Biết rằng chuyện con mình lớn lên gặp phải trong xã hội này trái ngược với những lời ru, dạy ,nuôi con khi còn bé. Những lời khuyên bảo trái ngược với những tệ nạn của những người có uy quyền. Biết sao hơn Bà Mẹ lại khuyên con những lời ngon ngọt để con quên đi cái ác mộng mà con đang tiến đến mỗi lúc mỗi gần hơn.

Thời gian trôi qua mau.

Hôm nay con mình ra trường, thấy con trưởng thành, và đạt được ước mơ. Nồi vui của Mẹ không tả hết. Tuấn ôm Mẹ long rất hân hoan. Nay  nhìn Mẹ Tuấn như thâm nhận công lao nuôi nấng, tháng năm tảo tần của Mẹ, Nhìn bàn tay khô cằn của Mẹ Tuấn xót xa vô cùng và tự hứa với mình xẻ làm mọi việc cho Mẹ vui lòng.

Lật bật cũng hai năm kể từ ngày Tuấn ra trường. Công việc của Tuấn rất trôi chảy, bạn đồng nghiệp ai ai cũng mến, Chức tước lên rất lẹ, cho nên nhà cửa không còn như xưa. Mẹ Tuấn cũng không còn vất vả. Bà rất hài lòng với con, tin tưởng những gì con làm.
Ngày sinh nhật của con sắp đến. Mẹ Tuấn âm thầm sắp xếp để con có chức ngạc nhiên. Bà cùng một số bạn  đi mua sắm cho con. Bà hạnh phúc lắm khi nghe những lời ca tụng của bạn bà.
 “Cháu Tuấn nhà chị thật ngoan quá, bao giờ thì chị có con dâu  đây “…. Lời qua tiếng lại ai ai cũng vui vẻ. Đột nhiên bà Phúc la lên. 
“Xem kìa thằng công an nào bất nhân quá…”, “nó  đá, nó đánh người …” bà Hạnh thêm vào. “Ô, ai giống .   giống . giống …” Mẹ Tuấn nghẹn lời  ….

“”Mẹ ơi” con về rồi, nhưng thường lệ, Tuấn luôn luôn vui vẻ khi đi làm về, luôn luôn to tiếng mừng gọi Mẹ .Khác hẳn như mọi ngày, căn nhà có vẻ vắng lặng và nặng nề. …
“Con đã về à”, bà Mẹ cố nén nỗi long, “thôi vào tắm rửa ăn cơm đi con”.

Tuấn có linh cảm Mẹ không hài lòng điều gì về mình. Hai Mẹ con dùng cơm, Tuấn   đâu biết được Mẹ mình đang nuốt những nỗi đau của một bà Mẹ đã nuôi nắn con thành người. Nhưng vòng tròn của xã hội  luôn quay và con mình là nạn nhân. Mẹ vẫn dạy con câu “gần bùn mà chẳng tanh hôi mùi bùn”. Một giọt nước mắt khô khan đông trên mắt Mẹ












No comments:

Post a Comment