15/10/2011
Có nhiều mặt trận tranh đấu tự do cho Việt Nam, có nhiều tổ chức, những
trang mạng điện tử, đài truyền thanh thông tin. Nhưng cũng không thể lay động
được tinh thần tranh đấu cho người trong nước.
Không có một loại vũ khí nào lợi hại hơn là loại vũ khí lòng dân. Cho dù
chúng ta có bao nhiêu lực lượng hùng dũng, vũ khí tối tân, mà lòng dân chưa có
thì chúng ta cố làm gì, cố thông tin như thế nào đi nữa thì kết quả cũng chẳng được là gì!
Lấy bài học của chiến tranh Việt Nam, Mỹ đã quy động quân hùng, và những
cố vấn chiến tranh giỏi vào Việt Nam. Họ đã mang bao nhiêu vũ khí, từ bộ binh,
hải quân, không quân… Họ đã đánh bôm nát cả xứ Việt. Thế nhưng họ cũng phải rút
quân về. Một trận thu hết sức nhục nhã của quân đội Mỹ từ trước tới nay họ chưa bao giờ thua cuộc. Vậy
thì tại sao Mỹ lại phải lao vào cảnh dở khóc dở cười như vậy? Nhiều nhà nghiên
cứu về chiến tranh Việt Nam đã nhận định rằng, Mỹ phải rút khỏi Việt Nam vì lòng dân của người Mỹ đã không hợp
tác với chính phủ Mỹ về vấn đề đem quân sang Việt Nam. Vì sự không hợp nhất và
sức ép của lòng dân, cộng thêm thời sự lúc bấy giờ của chính phủ nên họ đã chua
cay rời khỏi Việt Nam. Đã tạo cho người Việt Nam một thế sự đến ngày hôm nay. Đấy
là bài học rất quý cho chúng ta.
Người Việt hải ngoại cố gắng hơn 3 thập niên nay. Đã lập ra nhiều mặt trận,
hầu hết những tổ chức này đã kích đường lối của Đãng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN),
vạch ra mặt thật của cộng sản cho người dân trong nước thấy, nhưng nguồn tin ấy
chỉ lòng vòng trong nội bộ cộng đồng hải ngoại nghe!!!
Câu hỏi lớn nhất và đáng quan tâm nhất mà chúng ta đã không tìm cách giải
quyết đó là làm sao phát huy được lòng dân trong (và ngoài nước) ?
Có phải đất nước chúng ta bị xâm lăng hơn ngàn năm trước, rồi chúng ta được
giải phóng từ nô lệ, phong kiến…. cho đến nay. Cái kiếp bị nô lệ đã làm cho người
Việt không còn ngẩn đầu lên chẳng ??? Không, người dân Việt phải quý mến cái tự do mà Cha Ông đã
dành cho họ. Người Việt Nam phải ngất cao đầu, hiên ngang và hãnh diện, vì họ
nhất lòng tranh đấu. Lịch sử đã chứng kiến đều ấy.
Thế tại sao những người Việt đáng yêu đã bị những kẽ lộng hành đè bẹp? họ
đã ngang nhiên biến đổi từ mỗi một người thành kẽ nô lệ? họ đã biến đất nước trở
lại phong kiến, từ ngôn từ (đại gia ….) cho đến việc làm (kẽ ở, người làm, buôn
bán người cho nước ngoài….)
Có phải lòng tranh đấu của mỗi người đã kiệt quệ rồi chăng? Hay người dân
thực sự bị cái ảo tưởng gọi là cơm no áo ấm của Đãng đã che mắt? Không đâu , họ
đã thấy và biết tất cả, nhưng đường lối siết chặt của nhà nước quá quy mô, những
đường lối này đã đánh chết đi ý tưởng tranh đấu của người dân.
Lấy một thí dụ cụ thể. Gia đình anh Nam có hai người em nhỏ và mẹ già.
Anh là nguồn cung cấp tài chánh cho gia đình. Anh rất yêu quê hương, không chịu
cảnh trái tai , gai mắt. Thế nhưng anh cũng đành im lặng, phải làm lơ với cảnh đời!
Nói sao được, tranh đấu thế nào? Ai là người sẽ nuôi nấng mẹ già và em nhỏ????
Khi lòng yêu nước của anh bị nhà nước bắt giữ!!!
Cụ thể hơn người Việt Nam vốn thích an nhàn, sao cũng được. Có thể người
Việt Nam chúng ta đã trải qua quá nhiều chiến tranh, chết chóc, dân tộc đã đổ máu
nhiều. Cảnh bị trị và chà đạp hôm nay còn
hơn những cảnh bất an, tù đày, và phải chứng kiến người cùng dòng máu cấu xé lẩn
nhau. Từ đấy cho nên cuộc sống âm thầm ai triệu phận nấy. Đó là ván bài mà ĐCSVN
đã nắm trong tay, đã đạp người dân đến khốn cùng vẫn không lên tiếng.
Chúng ta đã may mắn hơn cả triệu người Việt tại quê nhà, chúng ta đang hưởng
thụ tự do dân chủ. Nhưng cũng có một số đông người rất quá khích về quá khứ. Họ
đã không chấp nhận nhìn sự thật để có một bước đi vững vàng hơn. Ho cho là sống
cái xã hội cộng sản là sống trong sự ảo tưởng. Nhưng thực tế họ là những người
sống không thực tế. Trong thế giới được tự do và dân chủ họ đã không làm được gì ngay cả sự đoàn kết,
thì họ mong gì kêu gọi người dân bị trị
tại quê nhà đoàn kết tranh đấu!!!
DeDai.
No comments:
Post a Comment